ẤN PHẨM PHỤ NỮ TOÀN CẦU

THƯ NGỎ

Ước mơ được đến mọi miền thế giới

Tuổi còn thơ, tôi sống cùng cha mẹ và các anh chị em ở một thung lũng vắng vẻ với bốn bề là rừng núi. Nhớ có lần chúng tôi học đến bài thơ "Bữa cơm thường trong bản nhỏ" của nhà thơ Chế Lan Viên tôi đã rơi nước mắt, đoạn thơ như nói hộ hoàn cảnh của gia đình tôi và những người ở vùng quê tôi lúc đó:

Quê em nhỏ bốn bên khe suối
Người vắng qua, chim tới chim lui
Khi vui ngắm núi làm vui
Khi buồn nhặt trái sim rơi đỡ buồn
Trái mơ non quả tròn quả méo
Đời em như cỏ héo tứ mùa
Con vua thì họ làm vua
Mình con nhà khó làm mưa ngoài ngàn
Đầu mùa bới củ thay cơm
Cuối mùa nấu đọt măng nguồn thay khoai…

Nhớ hồi đó, trước khi đi học về hoặc đi lấy củi hay hái rau tôi rất thích trèo lên đỉnh một ngọn đồi cao trước nhà tôi để nhìn về phía một dốc lớn bắc qua khu núi cao để đi về phía tỉnh lị. Tôi cứ nhìn thế hồi lâu rồi mơ về một ngày sẽ đi ra khỏi thung lũng.

Cha mẹ tôi rất thương yêu chúng tôi. Nhà tuy nghèo nhưng dù có vất vả bao nhiêu thì cha mẹ tôi vẫn lo cho cuộc sống của chúng tôi ăn học và những gì tốt nhất có thể. Cha tôi luôn dặn kỹ chúng tôi một điều: Hãy tập trung cho sự học vì trí tuệ dẫn đầu các việc trong đời sống. Khi có điều kiện rồi thì hãy đi xa để mở mang tầm nhìn để bồi đắp cho tâm hồn thêm rộng lượng.

Thế rồi chúng tôi lớn lên như lũ chim tung cánh bay đi khắp mọi miền, có đôi khi quên đi những hy sinh âm thầm của cha mẹ.

Có lẽ vì là con nhà khó nên tôi đã chăm chú vun bồi sự nghiệp và mưu sinh nên gần hết nửa cuộc đời, tôi mới bắt đầu dành thời gian cho những chuyến đi ước mơ của mình.

Càng đi tôi càng nhớ và thương cha mẹ mình. Tôi ước giá như ngay từ trẻ tôi đã ý thức, vừa làm việc vừa dành thời gian để đi đây đó cùng cha mẹ. Nay, người cha yêu quý của tôi – người suốt đời mang tất cả sở học của mình để dạy dỗ, chắp cánh cho chúng tôi đã không còn nữa. Mẹ tôi thì đã già yếu không còn muốn đi đâu xa nữa.

Vì thế, ngày nay, mỗi lần đi du lịch, giữa bao niềm vui được thoả ước mơ đến những nơi tươi đẹp của thế giới nhưng tôi vẫn có những góc khuất ngậm ngùi.

Nhà báo Ngọc Hân – Chủ biên Phụ Nữ Toàn Cầu