’Hạnh phúc là sẻ chia’’ , đó chính là câu nói vô cùng ngắn gọn nhưng ý nghĩa của nữ doanh nhân Trần Thị Minh Hiền. Chị vừa vinh dự nhận giải thưởng cao quý Trái tim vàng vì cộng đồng trong đêm gala tôn vinh Phụ Nữ Quyền Năng.
Ngày 05 tháng 9 vừa qua tại đêm Gala tôn vinh Phụ nữ quyền năng chị đã vinh dự nhân giải thưởng cao quý Trái tim vàng vì cộng đồng, cảm xúc của chị như thế nào?
Khi tôi được đề cử nhận danh hiệu tôi đã rất ái ngại, vì tôi nghĩ những việc mình làm rất nhỏ bé và tôi nghĩ có lẽ tôi sẽ không được nhận giải thưởng cao quý đó. Vì tôi biết các doanh nhân xung quanh tôi họ có những sự cống hiến cho xã hội và cộng đồng rất nhiều. Nên khi nhận được thư mời tham dự đêm gala Tôi thật sự rất xúc động và hạnh phúc vì mình may mắn được xướng tên trong top 30 Trái tim vàng vì cộng đồng. Đây thực sự là một món quà rất ý nghĩa với tôi, cũng là nguồn động lực để tôi cố gắng có nhiều hoạt động vì cộng đồng hơn nữa trong thời gian sắp tới.
Được biết chị thường xuyên đồng hành cùng các chương trình thiện nguyện của các câu lạc bộ, cũng như gặp hoàn cảnh cần giúp đỡ chị sẵn sàng chia sẻ cùng họ. Nhưng hàng năm vào mùa Vu Lan chị và gia đình đều ‘’Trao quà yêu thương’’tại tư gia cho bà con nghèo tại địa phương, tại sao gia đình mình lại có truyền thống như thế?
Mùa Vu Lan là mùa báo hiếu Cha Mẹ, với tôi việc báo hiếu luôn là việc quan trọng nhất của một người con, nếu một người con không hiếu thảo với cha mẹ mình, thì cho dù làm bao nhiêu việc thiện cũng không có ý nghĩa. Mẹ tôi thường dạy tôi rằng ‘’Việc báo hiếu không chỉ là chăm sóc, hiếu thảo với cha mẹ hai bên mà cách báo hiếu đẹp lòng mẹ nhất là luôn biết yêu thương, chia sẻ và giúp đỡ những mảnh đời kém may mắn hơn mình, và trước hết đó là những người bà con xung quanh, bên cạnh mình’’.
Mỗi mùa Vu Lan tôi và gia đình thường trao quà yêu thương tại tư gia, vì tôi muốn cả gia đình sẽ đồng hành cùng tôi, cùng chia sẻ với bà con còn nhiều khó khăn. Qua đó, tôi cũng muốn dạy các con về ý nghĩa của mùa Vu Lan hiếu hạnh, mong muốn các con biết yêu thương và chia sẻ với những người xung quanh.
Không chỉ trao quà tại tư gia nơi chị và gia đình sinh sống và làm việc, chị còn về tận quê hương của mình, cũng như cha mẹ hai bên để trao quà, dù đi lại rất xa xôi và vất vả, động lực nào giúp chị muốn làm điều đó?
Có lẽ với tôi, tất cả những gì thuộc về tôi những người thân yêu của tôi đều vô cùng quan trọng. Dù phải trải qua những tháng ngày khó khăn nhưng nơi tôi sinh ra và lớn lên mãi là quê hương cho tôi những trải nghiệm về cuộc sống đầu đời, nơi cho tôi những yêu thương ngọt ngào nhất. Và tôi nghĩ rằng với cha mẹ hai bên cũng vậy, họ sẽ luôn mong muốn làm được điều gì đó cho quê hương – nơi họ sinh ra và lớn lên cùng những bà con hàng xóm tối lửa tắt đèn có nhau. Nên tôi muốn được thay bố mẹ gửi đến bà con những món quà yêu thương, đó cũng chính là món quà tôi muốn dành tặng cha mẹ nhân mùa Vu Lan.
Người ta thường gọi là phát quà từ thiện, nhưng chị luôn nói là ‘’Trao quà yêu thương’’ tại sao chị lại gọi như vậy?
Ông bà chúng ta thường dạy rằng ‘’Của cho không bằng cách cho’’. Mỗi người đều có cách làm từ thiện khác nhau, phát là ban phát bố thí, tôi không muốn người nhận nghĩ như vậy. Với tôi, đó là một ‘’món quà yêu thương’’ tôi muốn gửi tặng đến bà con nhân mùa Vu Lan. Vì vậy, trong tất cả các khâu chuẩn bị, từ thư mời nhận quà, cũng như cách sắp xếp tổ chức, cách trao quà tôi đều nói với gia đình và các con cháu, để mọi người hiểu được ý nghĩa của việc ‘’trao quà yêu thương’’ mà làm việc với tấm lòng cởi mở và chia sẻ, nên dù sau mỗi lần trao quà ai cũng mệt nhưng niềm vui và hạnh phúc luôn tràn đầy.
Trong quá trình làm thiện nguyện, chắc hẳn chị cũng sẽ có rất nhiều kỉ niệm vui buồn, chị có thể chia sẻ kỉ niệm nào khiến chị nhớ nhất?
Đúng là có rất nhiều kỉ niệm khiến tôi nhớ mãi, có những kỉ niệm buồn và cũng có những niềm vui. Những chương trình thiện nguyện tôi đồng hành cùng các câu lạc bộ, đội nhóm thì không có gì phải lo lắng, nhưng sau mỗi chương trình do tôi và gia đình tự tổ chức, đặc biệt là mỗi lần trao quà mùa Vu Lan đều có những kỉ niệm mà tôi không bao giờ quên. Mỗi lần tổ chức trao quà là cả gia đình đều bận rộn thức khuya, dậy sớm chuẩn bị rất vất vả nên cuộc sống gia đình nhiều khi bị xáo trộn. Năm nay trao quà đúng ngày đại lễ Quốc Khánh (2/9) nên bầu không khí tươi vui hơn và nhận được nhiều sự ủng hộ của bà con nên cả gia đình ai cũng vui mà quên đi những mệt mỏi.
“Mỗi mùa Vu Lan tôi và gia đình thường trao quà yêu thương tại tư gia, vì tôi muốn cả gia đình sẽ đồng hành cùng tôi, cùng chia sẻ với bà con còn nhiều khó khăn.”
Có một kỉ niệm tôi nhớ mãi, có thể nói đó là kỉ niệm buồn nhưng chính kỉ niệm đó là động lực để tôi tiếp tục hành trình ‘’trao quà yêu thương’’ nhiều hơn nữa. Hằng năm mỗi lần ‘’trao quà’’ gia đình chúng tôi đều ghi rõ thời gian nhận quà cố định trong thư mời, thường trong một buổi sáng. Nhưng hôm đó, sau khi phát quà xong, buổi chiều trong lúc gia đình nghỉ ngơi, có tiếng chuông cửa, mở cửa ra tôi thấy một người bán vé số bị khuyết tật, họ không có thư mời nhận quà nhưng đến xin gia đình tôi một phần quà. Nhìn họ tôi đã xúc động đến rơi nước mắt, sau khi gửi họ một phần quà tôi tự nhủ mình: Lần sau tôi cần cố gắng chuẩn bị nhiều phần quà hơn nữa để có thể trao tặng cho nhiều bà con khó khăn hơn
Được biết trong gia đình, chị luôn là người khởi xướng các chương trình thiện nguyện, không biết có ai phản đối hay là người luôn đồng hành và ủng hộ chị?
Có lẽ tôi là một người phụ nữ may mắn (cười), vì trong tất cả các hoạt động thiện nguyện tôi đều nhận được sự ủng hộ và đồng hành của đại gia đình và nhân viên. Mặc dù mỗi lần trao quà là mỗi lần gia đình mất ăn, mất ngủ đôi khi còn đổ bệnh… nhưng mọi người vẫn luôn sẵn sàng ủng hộ và đồng hành cùng tôi mọi lúc mọi nơi. Qua đây, tôi cũng xin được gửi lời cảm ơn đến gia đình hai bên, đặc biệt là ông xã dù bận rộn với công việc nhưng vẫn luôn đồng hành cùng tôi trong các chương trình thiện nguyện đó là điều tôi luôn trân quý vô cùng. Hai cô con gái nhỏ và chị gái Minh Oanh luôn bên cạnh chăm sóc, động viên tôi, cũng như tất cả các cháu, các anh chị em bạn bè luôn đồng hành cùng tôi để tôi có động lực để cố gắng ‘’Trao gửi yêu thương’’ nhiều hơn nữa đến những bà con khó khăn, những mảnh đời cần được giúp đỡ. Tôi xin chân thành cảm ơn.
Cảm ơn chị về những chia sẻ trên, chúc chị và gia đình luôn hạnh phúc và thành công trong cuộc sống để có thể giúp đỡ và mang đến nhiều niềm vui cho những mảnh đời còn nhiều khó khăn.
ENTREPRENEUR TRAN THI MINH HIEN
GOLDEN HEART FOR THE COMMUNITY
"Happiness is sharing", that is the very short statement but the so meaningful for businesswoman Tran Thi Minh Hien. She was honored to receive the Golden Heart Award for community at the gala night for honoring Powerful Women.
On September 5 at the Gala night honoring the Powerful Woman, you was honored to receive the Golden Heart Award for the community, how was your feeling?
When I was nominated for the title, I was very upset, because I thought the things I did were very small and I thought maybe I would not get that noble award. Since I know every entrepreneurs around me, they have a lot of dedication to society and the community. So when receiving invitation to attend gala night I am very emotional and happy because I was lucky to be named in the top 30 Golden Heart for the community. This is a very meaningful gift to me, also a source of motivation for me to try more community activities in the near future.
It is said that you regularly accompanies with the volunteer programs of many good will clubs, as well as the circumstances that needs her help she always willing to share with them. But every year in the season, you and your family are "giving gifts" at home to poor local people, why do your family have such traditions?
Vu Lan season is a season to show you filial to your parents, with me filial piety is always the most important thing of a child, if a child is not filial to his parents, no matter how much good deeds they achieved it will show no meaning. My mother used to teach me that "filial are not only about caring, filial to parents of two sides, but the most beautiful way to please your mother and father is always to love, share and help the less fortunate in life and first of all, the relatives that are by my side. "Each season i and my family often donate gifts at home, because I want the whole family to accompany me in sharing with peoples with many difficulties. Thereby, I would like to teach my kids about the meaning of the Vu Lan season, I wish them to love and share with the people around.
Not only presenting gifts at the home where you and your family live and work, you also goes back to your hometown, as well as your parent’s to give presents, even though you travels far and hard. What motivation help you to do that?
Perhaps to me, all that belongs to me and my loved ones are very important. Despite the difficult days of my life from where I was born and grew up it is still my home where I experienced life for the first time, where I give my sweetest love. And I think that the same with my parents, they will always want to do something for their hometown – where they were born and grew up with their neighbors, stay by each other side from dusk till dawn. So, I want to send gifts to my relatives in my parents place, which is the gift I want to dedicate to my parents on this Vu Lan season.
People often call it a gift of charity, but you always says, "Give love gift." Why do you call it that?
Our grandparents often teach that "It not what you give, it how to give". Everybody has different ways to do charity, giving someone something that make them think it just out of pity, I do not want the recipient to think so. To me, it is a "gift of love" I want to send to my relatives in the Vu Lan season. So in all the preparation stages, from the letter of invitation to receipt of gifts, as well as the arrangement of the organization, the way I give gifts to my family and my children, so that everyone understands the meaning of " Give gifts of love "that work with open heart and share, after each time giving gift is always make my family tired but joy and happiness is always full in their heart.
In the process of volunteering, you will probably have a lot of happy memories, can you share any memories that make you remember the most?
It is true that there are many memories that I remember forever, there are sad memories and also fun one. The volunteer program I accompany with the club, the team I not does not have to worry about any thing, but after each program by me and my family organized, especially on Vulan season there always memories that I will never forget. Every time I organize to gift giving the whole family is busy staying up late, getting up early preparing is very hard so the family life is often disturbed. This year the gift of the National Day (2/9), the atmosphere is more cheerful and received much support from the people around me, everyone is so happy that we forget about being tired.
“Each season i and my family often donate gifts at home, because I want the whole family to accompany me in sharing with peoples with many difficulties.”
There is a memory which I remember forever, I can say it is a sad memories but it is the memory that motivated me to continue the journey to "giving gifts" more. Every year, every time we give gifts, our family specifies a fixed time for receiving gifts, usually in one morning. But that day, after the delivery, in the afternoon while the family was resting, there was a doorbell, opened the door, I saw a lottery ticket seller with disabilities, they do not have a letter of invitation to receive gifts but they still ask my family I give a gift. Looking at them I was moved to tears, after sending them a gift I told myself: Next time I need to try to prepare more gifts to be able to give to more peoples.
Known in the family, you had always been the initiator of volunteer programs, is there anyone who opposed or always accompanied and supported you?
Maybe I am a lucky lady (laughs), because in all the volunteer activities I have the support and companionship of all the family and staff. Although every time we give gifts, every family members does not have the time to have a meal, sometimes sleeplessness… But people are always willing to support and accompany me at all times. Also, I would like to thank my two families, especially my husband who are busy with his work but always accompany me in the volunteer programs, that I always treasure. . My two daughters and my sister Minh Oanh are always there to take care of me, as well as all my relatives, my siblings always accompany me so I have the motivation to try and give more love to the difficult, needy people who need help. I sincerely thank everyone.
Thank you for sharing the story, wish you and your family always happy and successful in life to be able to help and bring more joy to the fragile lifes.